Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Lý Minh Long

         Tôi muốn kể một câu chuyện về “ hai hạt lúa”… “Ngày xửa ngày xưa có hai hạt lúa nọ được giữ lại sau khi thu hoạch để làm giống cho vụ mùa sau, cả hai hạt lúa đều to khỏe và chắc mẩy. Một hôm, người chủ định mang hai hạt lúa đi trồng ở cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất thầm nghĩ: “dại gì mà ta phải theo ông chủ ra đồng, ngoài đó vừa nắng gió, lại bị chôn vùi tan nát dưới bùn đất dơ bẩn. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi thật an toàn để ẩn nấp.” Thế là nó lăn vào một góc khuất trong kho lúa. Hạt lúa thứ hai thì ngày đêm trông chờ được ông chủ mang đi trồng, bởi vì nó rất thích thú khi được sống một cuộc đời mới. Từ khi được đem gieo, hạt lúa thứ hai phải trải qua rất nhiều gian khổ, nó bị bùn đất vùi lắp, cái nắng nóng như muốn thiêu đốt mọi thứ, lớp vỏ bảo vệ tróc ra tan nát, nhưng nó vẫn kiên trì, mạnh mẽ, hấp thu thật nhiều chất dinh dưỡng trong đất với hy vọng có một ngày nó sẽ được sống trong cuộc đời của một cây lúa cao lớn, lại còn được trổ bông thơm ngát cả cánh đồng. Trong khi đó hạt lúa thứ nhất thì ngày càng khô héo dần trong góc kho vì thiếu nước và ánh sáng. Một hôm, nó thấy mình không còn sống được bao lâu, nhưng thời gian ở trong kho nó vẫn không thể hiểu được tại sao hạt lúa thứ 2 lại thích được gieo trồng khi phải chịu đựng muôn vàng khó khăn. Nó bèn cố hết sức lực lăn ra cánh đồng nơi hạt lúa thứ hai được gieo, tới nơi thì nó thấy hạt lúa thứ hai đã lớn thành cây lúa vàng óng, trĩu hạt, đến giờ thì nó đã hiểu ra một điều rằng: “Sống là phải vươn lên, phải biết chịu đựng, vượt qua khó khăn để làm đẹp cho đời và cho chính mình. Hoặc là tiếp tục phát triển, hoặc là chết!”. 

           Cũng giống như Bác đã từng căn dặn rằng: “Luôn luôn cầu tiến bộ. Không tiến bộ thì là ngừng lại. Trong khi mình ngừng lại thì người ta cứ tiến bộ. Kết quả là mình thoái bộ, lạc hậu”.


         Trong kháng chiến, Người đã phải vượt qua vô vàng gian khổ, khó nhọc, để mang lại ấm no hạnh phúc cho chúng ta hôm nay. Lẽ nào sống trong thời bình, chúng ta lại có thể tự phụ, không biết phấn đấu vươn lên, như thế thì quả thật hổ thẹn với Người và cả những bậc anh hùng đã ngã xuống! Hôm nay viết bài chia sẻ, mặc dù tôi không kể về Bác nhiều vì tấm gương của Bác chắc chúng ta đều hiểu, vì tôi vừa xem khoảnh khắc kỳ diệu trên tivi và cảm thấy rất tâm đắc về câu chuyện hai hạt lúa nên tôi muốn chia sẻ cùng các bạn! Có đôi khi tôi hay tự hỏi rằng: “liệu tôi đang sống hay chỉ là đang tồn tại??”. Sống là phải có lý tưởng, có ước mơ, có ý chí, nghị lực để vượt qua mọi chông gai, thử thách, vượt qua mọi cám dỗ, để làm đẹp cho đời, cho Tổ quốc Việt Nam vì chúng ta là những thanh niên, là trụ cột của nước nhà. Câu chuyện trên vừa là bài học để tôi tự nhắc nhở bản thân, vừa là một thông điệp mà tôi muốn gởi đến những ai đang lo lắng, băn khoăn, đang mệt mỏi và đôi khi muốn gục ngã, đang mất phương hướng, đang cảm thấy bế tắc… Hãy cố gắng lên các bạn thân yêu nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét