Sài
Gòn, tháng 1 năm 2016
Thời
gian thấm thoắt trôi, khi cái thẻ Sinh viên tôi đã cho “ về nghỉ hưu” cũng
chính là lúc tôi bước vào một môi trường
mới, một ngôi trường mới để trở thành một giáo viên thực sự. Tôi vẫn không thể
tin được rằng tôi đã chính thức bị “ đuổi” khỏi giảng đường Đại học bởi kiến thức
tôi “ lượm nhặt” chưa được là bao, còn nhiều vấn đề tôi cần phải tìm hiểu trước
khi ra trường nhưng tôi vẫn chưa làm được, tôi lại càng bất ngờ hơn khi được Sở
phân về trường THPT Nguyễn Hiền, bất ngờ này nối tiếp bất ngờ kia. Mẹ tôi cũng
nói, về Nguyễn Hiền là một cơ hội nhưng cũng là một thách thức lớn đối với con,
bởi đây là ngôi trường theo chương trình tiên tiến hội nhập, không giống với
hai ngôi trường trước mà con đi thực tập. Mẹ nói khiến tôi càng lo lắng hơn bội
phần. Tới trường nhận công tác là một sáng tinh khôi đầu tháng Tám, trời cao và
trong xanh, hoa ngọc lan ở giữa sân trường chỉ còn đôi bông nhưng đã gần tàn.
Tôi bỡ ngỡ và lo lắng như cô gái trẻ mới về ra mắt nhà người yêu lần đầu vậy. Mới
chập chững bước vào nghề, tôi gặp hết khó khăn này đến thử thách kia, có nhiều
lần tôi như bị stress và như muốn bỏ cuộc nhất là những ngày đầu tiên. Nhưng nhớ
lời Bác dạy
“ Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên”
Tôi đã cố gắng từng
ngày, từng giờ để hoàn thiện bản thân mình hơn.
Về
với Nguyễn Hiền- ngôi nhà thứ hai của tôi, tôi luôn nhận được sự quan tâm giúp
đỡ của Ban Giám hiệu nhà trường, các thầy cô, anh chị trong tổ bộ môn cũng như
toàn thể cán bộ công nhân viên nhà trường nên dường như tôi đã được tiếp thêm sức
mạnh để hoàn thành công việc của bản thân được tốt hơn. Tôi nguyện sẽ cố gắng
thật nhiều để trở thành một người có ích cho Nguyễn Hiền để không phụ lòng của
Quí thầy cô và anh chị đi trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét