Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Hoa khoai trong vườn Bác ! ( Quỳnh Liên 24/1/2012 )


Viết nhật ký là một công việc thường xuyên của tôi. Bình thường, sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi thường tâm sự với những trang nhật ký của mình chứng 10- 30 phút. Điều này có hôm được diễn ra vào những phút cuối cùng của một ngày nhưng cũng có hôm nó lại diễn ra vào những phút đầu tiên của một ngày mới. Mỗi khi viết hay đọc lại những trang nhật ký dù đó là những trang vui hay những trang buồn tôi cũng có một cảm giác rất nhẹ nhõm  như đang tâm sự với người bạn thân của mình vậy. Nhật ký đã là người thân của tôi trong suốt 8 năm qua. Tuy vậy, hôm nay, viết nhật ký làm theo lời Bác sao mà khó quá. Không biết có phải đó là vì những trang nhật ký này khác với trang nhật ký bình thường của tôi - mọi người có thể đọc nên tôi thấy khó? Có thể! Hay là do từ trước đến giờ trong suy nghĩ của tôi “nhật ký làm theo lời Bác” là một cái gì đó rất to lớn, cao siêu nên tôi lo lắng? Chắc là không phải! Không phải là những điều cao siêu như mình nghĩ đâu vì những câu chuyện kể về Bác, mình thấy Bác là một người vô cùng giản dị và những lời Bác dạy cũng rất nhẹ nhàng kia mà! Vậy do tâm lý của mình rồi. Hãy viết theo suy nghĩ của mình đi.Uhm ha, thế thì viết theo suy nghị vậy. Một lần có dịp ra Vinh chơi và ghé thăm quê Bác tại Lảng Sen, một lần nữa tôi lại được nghe kể rất nhiều về cuộc đời và gia đình Bác. Với sự thuyết minh nhẹ nhàng, ngọt ngào cuả nhân viên khu di tích, tôi như được sống và tận mắt chứng kiến tất cá mọi điều đó vậy. Trong đợt thăm quan ấy, câu chuyện về mảnh vườn trồng “hoa khoai” của Bác đã thực sự làm tôi xúc động. Đó là một mảnh vườn xinh xinh nằm phía trái căn nhà và cũng là phía sau căn bếp. Theo lời hướng dẫn viên du lịch Làng Sen: “Một lần Bác về thăm quê, bà con xóm giềng ngỏ ý trồng hoa trong vườn nhà, Bác nói: Bác đồng ý cho các cô các chú trồng hoa, nhưng mà phải là hoa khoai. Bác thấy hoa khoai rất đẹp, củ và lá đều dùng vào bữa ăn hàng ngày...” Như vậy là khu vườn của Bác được trồng một loạt toàn là rau  khoai lang. Câu chuyện thật bình dị nhưng có ý nghĩa thật sâu xa, nó giúp tôi hiểu sâu hơn nữa về con người cùa Bác – một vị lãnh tụ nhưng có lối sống giản dị, thân thiện và tiết kiệm. học tập theo tấm gương của Người, trong một lần hưởng ứng phát động “Làm xanh không gian sống” ở khu tập thể, tôi cũng đã lựa chọn cây rau mồng tơi thay vì chọn mua hoa Lan và cây Xương Rồng như những phòng khác. Trồng hoa Lan và Xương Rồng  thì đẹp đó nhưng mua giống cây lạ hết nhiều tiền (không  phù  hợp với các cô cậu sinh viên như chúng tôi) và cũng không có nhiều giá trị. Ngược lại, trồng mồng tơi, ngoài việc đem lại “không gian xanh”- đúng như tiêu chí của cuộc phát động, nó còn có thể dùng để nấu canh và cũng để cho những cô sinh viên của phòng tôi và tôi bớt đi cảm giác nhớ nhà. Tôi và những người trong phòng đều là những đứa con của vùng quê miền Bắc, lớn lên nhờ bát canh cua mồng tơi của bà, của mẹ do vậy khi vào thành phố Hồ Chí Minh học tập, chúng tôi nhớ món ăn, nhớ giàn mồng tơi xanh rờn ấy lắm. Hằng ngày chăm sóc chúng, ai cũng có cảm giác như mình đang được ở nhà vậy. Hôm nào hái rau mồng tơi nấu canh thì cả phòng lại được một bữa no xì xụp. Ở thành phố cái gì cũng có, cái gì cũng sẵn nhưng chỉ là sẵn đối với những người có tiền mà thôi. Còn đối với sinh viên chúng tôi thì lại không phải như vậy. Chính vì thế mà giàn mồng tơi càng có ý nghĩa to lớn đối với chúng tôi. Cũng giống như trong vườn nhà Bác, hoa khoai thay cho hoa Hồng, hoa Huệ thì trước của phòng tôi mồng tơi cũng thay thế cho hoa Lan, hoa Xương Rồng. Điều này không biết có phải là học tập theo gương của Bác hay không nữa hay dơn giản chỉ là ghi lại những trang nhật ký của tôi nhưng mỗi khi nhìn giàn mồng tơi xanh mướt ấy tôi thấy rất vui sướng và lại nhớ đến vườn hoa khoai giản dị, thân thiết của Người.

                                                                                            Quận 11, ngày 09 tháng 02 năm 2012
                                                                                     Đinh Thị Quỳnh Liên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét